Chúng ta nhớ rất nhiều câu chuyện nổi tiếng của các vị danh tướng nước Thục như Gia Cát Lượng, Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân… Nhưng không biết tên vị tướng nào của Tào Tháo cả. Chúng ta nhớ người nổi tiếng nước Ngô là Chu Du, chứ không nhớ vua nước Ngô là ai.
Đấy mới là cái hay của Tào Tháo, cách Tào Tháo quản trị giúp cho cả nước Ngụy theo 1 mục tiêu chung là phát triển đất nước, chứ không phải cho bất cứ cá nhân nào.
Còn Thục của Lưu Bị, thì mỗi vị tướng lại có 1 mục tiêu riêng, để phát triển cho bản thân nhiều hơn.
Ngô của Tôn Quyền, thì Brand của Chu Du là cao nhất, đến cả các vị Lão tướng gì đó mà mình cũng chả nhớ tên với chiến tích gì cả.
Tương tự với doanh nghiệp, để quản trị tốt, tất cả cá nhân phải có 1 mục tiêu chung cho Brand doanh nghiệp, chứ không phải cho Brand cá nhân. Mà làm cho Brand cá nhân, phải là brand của người Chủ, chứ không phải của 1 nhân sự nào đó của công ty.
Khách hàng phải nhớ đến Thương hiệu là ai, như thế nào. Chứ không phải nhớ đến 1 nhân sự nào đó mà không phải người Chủ.